Lắng nghe yêu thương từ Giờ xanh

Trong những ngày tháng 4, dưới cái nắng gay gắt, chúng tôi –  những tình nguyện viên trẻ đã tích cực tập luyện cho tiết mục Crazy Dance – Flashmob 1000 người trong chương trình Ngày Trái Đất Việt Nam 2015 diễn ra ngày 19/04/2015 tại Phú Mỹ Hưng,  của dự án Giờ Xanh thuộc Trung tâm Giáo dục Kỹ năng và Truyền thông Cộng đồng (SECC) trực thuộc Văn phòng Đại diện Liên hiệp các Hội UNESCO Việt Nam tại Tp.HCM.

Cho tôi được “sến” nhiều nhiều chút nhé – dù văn chương không phải là “nghề” của tôi!

Phải nói và công nhận một điều, cái ngày đầu tiên tôi biết đến chương trình là qua một người bạn đã từng tham gia, tôi bèn lân la lên mạng để tìm hiểu và đăng ký. Trong đầu và suy nghĩ tôi lúc đó, cũng chỉ nghĩ đơn giản, “Ừ! Thì lên đó tập thôi! Nghe nhảy là thích rồi!”.Chứ cũng chả nghĩ gì cao xa đâu. Rồi cứ đúng giờ, chuẩn bị và cứ đi thôi.

Các buổi tập tại Phú Mỹ Hưng chắc chắn là điều mà tôi sẽ không bao giờ quên trên hành trình làm TNV của bản thân mình. Bởi ở đó, tôi thấy được ở tất cả mọi người sức trẻ và sự nhiệt huyết của cả những con người trẻ. Tất cả các bạn đều là sinh viên của các trường Đại học và đến từ khắp mọi nơi, mọi vùng quê hẻo lánh.

Hoang My 1

Tôi cũng là một trong những người khổ luyện cùng mọi người cho tiết mục Crazy Dance đồng diễn Ngày trái đất

Những con người như từng mảnh ghép gộp lại để làm cho bức tranh  mang tên “Giờ Xanh” như khoác lên một màu áo mới. Ai ai cũng gần gũi, ai cũng dễ thương và nhiệt tình. Bạn dancer được tôi ví von là “dancer nhí” tại bạn khá nhỏ bé, nhưng đừng coi thường nhé, bạn ấy là là người trực tiếp hướng dẫn nhảy cả ngàn người chúng tôi đấy. Ngay ngày đầu tiên là tất cả mọi đứa ngốc xít chúng tôi đã được cậu bạn này hướng dẫn rất nhiệt tình, từng cái vung tay sao cho đẹp, chân sang ngang sao cho đồng đều nhất. Những lần chúng tôi nhảy sai động tác hay nhịp điệu, có lẽ là do lúng túng, đều được bạn tận tình chỉnh sửa.

Hoang My 3

Bạn có tìm thấy Dancer nhí của chúng tôi ở đây không?

Chị Trinh – giám đốc Trung tâm SECC, ôi chưa bao giờ tôi tưởng tượng một giám đốc lại mộc mạc, hồn nhiên đến thế! Và chính vì vậy tôi hiểu vì sao chị lại “chung vui” hòa nhập được cùng chúng tôi! Chúng tôi hay gọi chị là Big Boss Bựa – cái nickname mà chúng tôi trìu mến dành tặng cho chị. Mỗi buổi luyện tập, tôi để ý thấy chị đi loanh quanh, và sau khi chúng tôi rã rời sau hàng giờ luyện tập, chị lại đến nhỏ to chia sẻ và đúng thật là truyền lửa. Chị làm cho chúng tôi thấy việc “đi nhảy nhót” của chúng tôi trở nên ý nghĩa, chị giải thích vì sao “nhảy” thôi mà được giấy chứng nhận – vì chúng tôi đang rèn luyện một môn thể thao tạo nhiều hứng thú cho chính mình, và nếu đi kèm đó là hát lên, sẽ càng làm cơ thể thêm hứng thú, giải phóng năng lượng và tạo niềm vui sống và việc rèn luyện như vậy rất thân thiện môi trường. Thế là chúng tôi đã Hát lên cùng Big boss bựa. Chị không phải chỉ là người hỗ trợ chúng tôi mọi thứ, mà đó còn là người bạn đồng hành truyền lửa cho cả đám chúng tôi, chị không quên dặn dò chúng tôi đi xe cẩn thận và điểm danh về nhà an toàn để chị và BTC yên tâm sau mỗi giờ tập luyện. Chắc tại bởi chị cũng từng trải qua quãng đời sinh viên nhiều niềm vui và cũng lắm cám dỗ nên cách chị tiếp xúc và động viên cho chúng tôi đầy sự thấu hiểu và bận tâm đến vậy…

IMG_0659

Vâng, xin trân trọng giới thiệu Big Boss Bựa – Ms. Trinh GĐ SECC

Cạnh chị Trinh, tôi nhận thấy có một người “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn tất tả” là chị tên là Phương – tôi không rõ chức danh của chị trong dự án chính xác là gì, hình như là điều phối. Tôi tiếp xúc thì thấy chị thường chỉ dẫn cho các bạn các việc như điểm danh, sắp xếp đồ gửi, chuyên chở nước uống, lo đường chạy…Chị có giọng nói ấm áp và trông rất điềm tĩnh. Và cứ thế, chúng tôi làm việc, tham gia cùng nhau trong một không khí đầm ấm, nhẹ nhàng trong hơn một tháng qua…

phuong

Chị Phương – “người hùng thầm lặng”

Tôi ví von đặt cho Giờ xanh với cái tên là Hành trình Yêu thương, bởi tôi thấy và cảm nhận rất rõ, chúng tôi không còn là bạn bè nữa, không còn là Anh, là Chị nữa mà đó như là một Gia đình, mọi người trong đó như một thành viên thân thuộc và dĩ nhiên, là trong đó có cả tôi.

“Mình sẽ không đắn đó và suy nghĩ thêm phút giây nào cả mà chọn ngay Giờ Xanh bạn à, bởi nơi đây đã chứa đựng tình yêu lớn của mình đối với Nó rồi. Nếu được giới thiệu về Giờ Xanh với các ban đồng trang lứa khác, thì em sẽ nói rằng đã là Sinh viên, thì phải tham gia Giờ Xanh ít nhất một lần cho khỏi hối tiếc.” – đó là lời cuối cùng mà một bạn TNV đã chia sẻ cho chúng tôi!!

Hình 20 - Nhảy tự do Crazy Dance

Chúng tôi đã có một đêm cháy và bừng sáng!

Tôi đã đi làm, tôi đã không còn là Sinh viên như các bạn, thật đấy, nhưng tôi giống các bạn một điểm, đó là tôi cực kì yêu thích đến “nghiện” những chương trình như thế này – Tôi thấy rõ mình đóng góp được gì trong từng hoạt động nhỏ bé của mình, và chính bản thân mình sẽ nhận được những gì chính từ sự đóng góp đó, chứ không đơn giản là một tấm bằng chứng nhận tham gia. Tôi muốn được tham gia, tôi muốn được nhìn sự nhiệt huyết của các bạn truyền cho Tôi. Và tôi muốn mình được sống lại những khoảng đời Sinh viên đẹp đẽ này dù chỉ là một lần trong đời thôi, cũng đủ mãn nguyện.

Chương trình cũng kết thúc với những gương mặt hân hoan và niềm nở. Xe của các bạn đã chạy thật xa, nhưng tôi vẫn cứ cố đứng nhìn theo cho đến khi chiếc áo của các bạn mặc giờ chỉ còn là một chấm trắng nhỏ, hệt như ngôi sao ban chiều. Hãy giữ cho những ngôi sao ấy đừng tắt và cho chiếc áo ấy mãi đồng hành cùng với mình nhé, Bạn của tôi ơi! Tôi cảm ơn Giờ Xanh đã cho chúng tôi những phút giây này, được sống, sống bằng cả trái tim và nhiệt huyết máu lửa của bạn thân mình. Tôi nói thầm với chính mình và không hiểu, các bạn có thể nghe thấy được những lời tôi nói không 😉

Tiến Đạt

CTV Ban Truyền thông Dự án Giờ Xanh 2015

Trung tâm Giáo dục Kỹ năng và Truyền thông Cộng đồng (SECC)

Leave a Reply